“ Con không nghi ngờ gì tình cảm của mọi người dành cho con. Con cũng mong mọi người không nghi ngờ gì tình cảm con dành cho mọi người. Nhưng xin hãy làm cho mọi thứ rõ ràng. Tình cảm là một chuyện nhưng tôn trọng lại là chuyện khác. Mọi người có thể yêu thương con nhưng xin cũng tôn trọng con và quyền quyết định của con. Con tôn trọng mọi người nhưng không có nghĩa con sẽ nghe lời mọi người trong mọi sự đâu. Xin mọi người hãy cho con quyền được từ chối làm những điều con không muốn. Bởi vì nếu như con chỉ vâng lời một cách mù quáng, con khác gì kẻ nô lệ? Mà con thì không phải nô lệ của mọi người. Cho nên xin hãy chấp nhận con nói “KHÔNG” với mọi người”.
Từng đứa trẻ đều chọn chống lại cha mẹ nó theo nhiều cách. Đó là cách duy nhất để nó đạt tới bản ngã của nó. Đó là cách duy nhất để nó cảm thấy rằng nó đang tồn tại.
Nếu như đứa trẻ cứ nói “VÂNG” với cha mẹ, với tất cả mọi người và không bao giờ nói “KHÔNG”. Thế thì đứa trẻ sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của nó chút nào. Nó cảm thấy không linh hồn, không bản tính, chỉ như một Robot bị lập trình, một cái máy, một sự kéo dài của cha mẹ. Điều ấy gây tổn thương, điều đó làm mất mặt. Để chứng minh mình hiện hữu, mình có tiếng nói, đứa trẻ sẽ bắt đầu nói “KHÔNG”. Nó nói “KHÔNG” ngày càng nhiều hơn. Thậm chí nói “KHÔNG” với cả điều nó muốn. Bởi vì đó là
cách duy nhất đứa trẻ thấy mình hiện hữu.