PHẦN 1.1. KHI CON 1 TUỔI !

Dưới 1 tuổi, con là thiên thần.
Qua 1 tuổi, con là sự phiền phức, là nỗi ám ảnh của người lớn.
Có phải bạn cũng đã từng có định kiến với trẻ như vậy không?

Có một sự thật mà chúng ta có thể nhìn thấy rõ trong chính gia đình mình: Một ngày có 24 giờ, nhưng con chỉ có 2-3 giờ bên ba mẹ, lại là lời chào vội buổi sáng, là giờ tất bật chuẩn bị cơm nước buổi chiều, là giờ dọn dẹp nghỉ ngơi buổi tối,… Cứ vậy mà con bị lờ đi, con cố gây chú ý thì sẽ nhận lại là cáu gắt, đánh mắng hay cái tội ăn vạ ba mẹ,…

Khi chúng ta có một đứa trẻ trong gia đình, chúng ta luôn muốn chi phối mọi thứ để con sẽ là “một đứa trẻ ngoan”. Vì không có sự thấu hiểu mà chúng ta đã phản ứng và
đánh giá ngay rất nhiều hành vi của con là “không đúng” dù rằng chúng chẳng hề “không đúng” một chút nào. Như tình huống trên, mặc dù chúng ta đã sắp xếp thứ tự
ưu tiên và quyết định sẽ dành cho con bao nhiêu thời gian, nhưng con đâu hiểu điều đó. Vì quá nhớ nên con chẳng thể chờ, con chỉ muốn được ba mẹ ôm ấp vỗ về sau một ngày xa cách mà thôi – một ước mong vô cùng chính đáng.

Đã tới lúc chúng ta cần thay đổi cách nhìn nhận về trẻ tập đi bởi không chỉ riêng con đang học mà chúng ta cũng đang học cách làm cha mẹ.


No products in the cart.